Không ít lần ta bắt gặp những mẩu tin viết về sự thành công vang dội của những doanh nhân thành đạt. Không ít lần ta đọc những mẩu chuyện về những tỉ phú bỏ dở việc học.
Ta vô tình nhìn nhận và bị ám ảnh bởi sự thành công trong cuộc sống. Ta vô tình tin vào success-over-night. Rồi như quy luật của sự hấp dẫn, ta mòn mỏi đi tìm bí kíp thành công nhanh, để rồi bỏ qua gần hết những bài-học-đau-thương mà người khác phải nếm trải để đạt được sự thành công vốn có của họ.
Ta ít nói về sự Thất Bại, hay những Nỗi Sợ Vô Hình nằm sâu trong tâm trí. Ta xem Thất Bại và Nỗi Sợ như kẻ thù, như một lời nguyền mà nếu ta nhắc đến nó, ta sẽ bị ám cả đời. Có phải chăng ta đã lỡ xem mình như một Chiến Binh kỳ cựu?
Ít ai để ý nhưng tâm lý ‘nhắc đến cái xui thì cái xui sẽ tới’ đã ăn sâu vào đời sống của ta rồi. Nó khiến ta khó mà thay đổi góc nhìn về một sự việc vốn xưa cũ, và nó vô tình che lấp ánh sáng phía cuối con đường của ta.
Hãy nhìn ví dụ về Sự Sống và Cái Chết. Khi nhắc đến cái chết, ta luôn né tránh vì viễn cảnh của nó không đẹp đẽ như ta tưởng. Tang tốc, đen đúa, những giọt nước mắt, tiếng ai oán, sự chia ly, đầu xanh, đầu bạc và vân vân. Tương tự như hình ảnh của sự thất bại. Ủ rũ, mất tất cả, nghi ngờ bản thân, mất mặt, xấu hổ, cứng đầu, thua cuộc, nghèo nàn, tồi tệ và vân vân.
Hôm trước mình có bấm Interested vào một event trên Facebook. Event ấy quy tụ những nhân vật xuất chúng, và họ bàn về đề tài Failure (Sự Thất Bại). Không biết có phải lần đầu tiên không, nhưng họ sẵn sàng phơi ra những mặt tối nằm phía dưới sự thành công của mình, để người khác có thể rút ra bài học và vận dụng tốt hơn vào lần làm việc sau.
Hay. Họ có góc nhìn rất mở, rất lạc quan với những thứ đen tối. Với mình đây gọi là Tập nhìn thấy ánh sáng ở phía cuối đường hầm.
Nói về Cái Chết, là để hiểu rằng sự sống của con người vốn giới hạn. Rằng ta nên quý trọng từng giây phút mình được thở, được tự do đi lại trên đôi chân vững chãi, được tự do làm việc bằng đôi tay xinh xắn, được nhìn thấy đủ màu sắc của cuộc đời qua đôi mắt tinh anh, được suy nghĩ viễn vông với trí não phát triển toàn diện, và được cảm nhận mọi cung bậc cảm xúc của cuộc sống.
Nói về Sự Thất Bại, là để hiểu rằng chưa thử thì chưa biết sức đến đâu. Rằng đứng lên làm lại quan trọng hơn ủ dột rượu chè. Rằng đúc kết bài học đòi hỏi sự can đảm và chăm chỉ. Rằng muốn tạo ra một cái gì của riêng mình, thì phải ‘điên theo cách của mình’, phải dấn thân, phải học hỏi, phải trải nghiệm, phải khiêm tốn và đánh giá quá trình.
Và trên hết là phải thay cặp kính nhìn đời một cách linh hoạt. Khi góc nhìn xưa cũ đã gây cho mình quá nhiều sự cản trở, hãy nói về nó, và tìm ra góc nhìn mới tích cực hơn.
Cảm ơn bạn đã ghé Miền An Trú, cùng đọc thêm các bài khác trên trang nhé. Happy reading !